Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Cánh cửasổ hình chữ Z

đó là cánh cửa gỗ loại bìnhdân. 3 cọng nẹp đóng thành hình chữ Z.

tôi không từng thấy ở đâu có cánh cửa như vậy. nhưng ngày xưa tôi nhìn nó mỗi ngày. vì nó là cánh cửa nhà tôi.

tôi nhìn cánh cửa mỗi ngày. đôikhi tôi nhìn ra hình số 7. mặcdù cọng nẹp ngang bên dưới chẳng rớt đi đâu.

một trưa mùa thu trời nắng nhẹ. gió hiuhiu. cây lá xàoxạc. khungcảnh hoangvắng fa chút rờnrợn. kiểu như những chuyện ma kinhdị mà tôi vẫn hónghớt sau này.

bữa đó tôi lên 5. tôi chơi đùa với con em gái trong hiên. mẹ tôi giặt đồ bên bờ giếng nơi góc sân trước. thithoảng tôi lại nhìn cánh cửa.

người đàn ông xuấthiện mang theo một cái gì tămtối. là cậu tôi. là em con chú của mẹ.

cậu bước vào trong sân. rồi ngầnngừ thôngbáo. anh út đã chết rồi chị ạ.

mẹ đổ sụp xuống ngay cạnh tôi. em tôi chết? tại sao nó chết? huhu.

ba tôi từ đâu bước ra. nó mới 20 tuổi. chẳng bịnh tật. chuyện gì vậy?

anh ấy bị đâm ạ. trúng một dao giữa ngực. hồi đêm qua. đã kịp về nhà. nhưng không qua khỏi.

tôi vẫn nhìn cánh cửa. hình chữ Z dần trở nên maquái.

bên tai tôi. tiếng mẹ gào khóc. con em gái sợ hãi thútthít. ba đứng thở dài. cậu đứng trầmngâm.

bầu trời trở u ám. cây gió trở vivu.

tất cả mớ âm thanh hỗnđộn kinhhoàng ấy. lồnglộng trong tai tôi. tôi vẫn nhìn cánh cửa sổ hình chữ Z.

cái hình chữ Z chóchết maquái. nó ám trong mắt tôi. từ lúc leo xe lam đến tận nhà ngoại.

tôi lại đứng trong hiên. con em gái đâu chẳng thấy. quanh tôi người đông rộnràng. chẳng biết ai với ai.

tôi bật khóc. rồi buồn đái. tôi đái luôn giữa hiên. ai đó dắt tôi vào với mẹ.

căn fòng quây tạm bằng tấm màn cũ chắp nối. bằng những ô vải vuông. ở nhà tôi cũng thấy một tấm màn như vậy.

giữa fòng kê chiếc giường. ai đó nằm lặng yên. bộ áo trắng lộnglẫy như nghệsĩ múa balê.

tôi đoán đó là cậu út. người vừa chết đêm qua. mặcdù tôi chưa hìnhdung được. chết là thế nào.

hình chữ Z lại hiện ra trước mắt tôi. bên tai tôi lại lồnglộng tiếng khóc than. gàothét và rênrỉ. nấcnghẹn và thútthít.

mấy ngày sau đó đã nhạtnhòa trong ký ức tôi. sau đám tang. tôi không nhớ hình chữ Z kia nữa.

nhưng. cánh cửa sổ hình chữ Z vẫn ở nhà tôi. tức là tôi lại nhìn nó mỗi ngày.

hình chữ Z ấy. trở nên một bóng ma ám đầy trong mắt tôi. từ âm u hoảngloạn. mang theo những kỷ niệm hãihùng.

Jan 3rd 2013.